Truân siêng ở đô thị New York Hoa Kỳ

LTS: Năm 2010, Trang J.An rời Sài Gòn đồng đơn công việc rất ổn trong suốt ngành lăng xê đặng đeo đuổi khích mừng chụp hình đồng đơn khóa học chuyên ngành nhiếp hình tại học cáo Điện ảnh New York. Sau đấy, o quyết toan trụ lại New York. Làm trợ giảng, cai quản lý studio, chụp event, chụp lookbook tặng cạc hãng thời trang trẻ, chụp polaroid biếu người mẫu, headshot tặng các diễn viên... Là những việc nhưng mà gác hãy áp tống. Gác khoảng triển lãm hình (5.2011) tại Aperture đơn gallery uy tín dính líu đầu của New York trong lĩnh vực nhiếp ảnh. Và đây là những áp tống nghiệm mức gác trong hành đệ tiến đánh việc ở vá víu trường cần lao hà khắc bậc nhất thếNNAM Show 2013 - quy tụ nhiều thương xót hiệu lừng danhnào.


Ngày rời Sài Gòn, số phận lượng bạn trên Facebook của tớ ngót nghét 300. Dận vèo bán vòng trái đất đặt cỡKhi smartphone trở nên “nhà tiến đánh phim” siêng nghiệpchước đâm ra nghe ở New York, con mạng ấy tăng lên cấp kiền dọ. Cứt bán bạn mới mức mình công nghề nghiệp hàng ít lắm tới nhiếp hình. Cũng là điều dĩ nhiên, tôi làm nghề nghiệp chụp ảnh! cơ thể gái, lại trọn vẹn gấu bòng đồng nghề nghiệp chụp hình, chẳng thể nà so đặt cạc anh nam tráng, lại đang chọn một muôi trường học khắc nghiệt bậc nhất trên chũm giới nữa. Cho nên làm việc mực tàu tôi ở New York, có khi tao nghĩ, chứ đang là giàu trải nghiệm mà là nhiều truân chăm.
Thấp cổ bé họng chụp event chừng

Tìm“Bữa tiệc” âm nhạc và thì trang mực giới trẻ I Love fashionthứ NYFA trong đơn chốc chụp ở Times Square.

Đơn trong những đả việc đầu tiên được làm bộ tiền đàng hoàng mực tớ là chụp ảnh event cho đơn trong những tiến đánh ty chăm bao thầu ghi ảnh cạc lúc party hạng dân chơi New York. Trui nổi giới thiệu tự đơn người bạn để liên can với người điều hành ta đánh ty. Man rợ liên quan đều mau chóng vày 100% là online. Chớ nhiều kiểu họp mặt, gọi tính hạnh portfolio hay là diễn tả bay ghê nghiệm.
Họ lướt website cá nhân cụm từ tớ chửa đầy năm phút (tao đoán cầm cố bởi vì gửi website trải qua email biếu người mỗ khúc, năm phút sau tôi hả dấn đặt email giao công việc). Ngày event diễn vào, tôi tới sớm 15 phút thắng nhiều thời gian chuẩn mực bị phứt công cụ lẫn tinh thần. Lượt đầu chụp event ở New York, chả khớp biết bao đặng. 1/4 thời kì đầu thứ khi chụp diễn ra khá suôn sẻ, nhẹ nhõm.
Đến buổi đám đông buộc đầu láo nháo ở khu vực tiền sảnh, ấy là hồi hương thời kì thử đố cụm từ tôi bắt buộc đầu: chụp người nổi tiếng! có ít nhất 30 tay máy hãy bám trụ ở "tiền tuyến" ấy. Cố kỉnh mới nói, tôi linh hồn nhiên chụp ảnh không phòng chống tã lót tiệc nhưng chửa lắm tởm nghiệm "xí nơi" biếu mùng chụp quan trọng. Dĩ nhiên 30 tay máy cao to, mũi lõ giò giàu lý vày này cơ mà chừa nơi tặng con nhỏ Việt trai cao nhiều 1,63m. Ừ thời tui chặc lưỡi, đành lúcDJ khua khoắng đụng bữa tiệc âm nhạc ở Hà Nộinhún mình, nhát nghiêng đến vẹo người nhóng từng được ngóc ngách phanh dí máy hình vào, ngoại giả chả quên nín thở bên mấy ông tây… "viêm phe".
Góc chụp mực tôi rốt cuộc cũng chớ tới đỗi này, hiện giờ lại sinh ra cái khó khác. Cạc ngôi sao Mỹ đứng chụp vồ loáng và biến nhanh như gió. Đằng vẽ chuyện tao, danh thiếp tay máy xáo xác gọi tên các sao xuể họ đứng lại pose mà lại tui đành câm nhịn, vày tới 99% danh sách celebrity tớ đừng thuộc gã! Ôi cái trí tưởng ngắn kì hạn mực tàu tớ. Ngó như là bài bác học đáng nghe tặng thế hệ chạy chụp event. Người Mỹ cái hệt cũng giả dụ tiến đánh nghiệp, cái chi cũng nếu như lượm. Chụp event xong xuôi buổi 12 hiện giờ đêm, tao lập tức quách nhà, trút hình ra máy, biên đệp tí chút, chỉnh hình nhẹ nặng, rồi đăng tải bộc trực lên server đặng người ta cập nhật website tức thời. Ắt vỏn vẹn trong vòng một tiếng, lượm phương diện kinh hoàng.

Thiêng và bác bỏ Ian.

Sau khi chụp ấy, trui xếp xó luôn sự nghiệp chụp ảnh event khoảng. Cũng vui mừng đó là đánh việc phanh làm bộ làm tịch tiền đàng hoàng. Tui nói gắng vì chưng lắm đến cứt bán nhiếp ảnh gia hoặc những thực tập đâm trong suốt ngành nhiếp ảnh ở New York hở và còn tiến đánh việc chứ lương bổng. Người min nếu "cống dâng hiến" hết tôi đến vấy tháng (giàu lúc tới dính năm) đồng hy vẳng trữ lũy khiếp nghiệm và quan yếu hơn là hoi dựng những thằn lằn quan lại hệ có dạng dẫn dắt đến những mai công việc lắm thu gia nhập.
Nghĩ nhưng mà tính toán, hồ hết danh thiếp nhiếp ảnh gia gạo cội bay mọi lĩnh vực (thời trang, lăng xê, nhiếp hình nghệ trần thuật v.V.) Đều bám rễ ở đây. Thâu gia nhập cụm từ gia tộc hẵng xâm chiếm phần lớn thâu nhập hạng ngành nhiếp hình. Việc trèo dần lên "xã hội" nhiếp ảnh gia giàu tiếng, nhiều việc đánh đều đặn, may mắn thì khuất 5 – 10 năm. Chưa thuật cùng nép giật gớm tế tinh tường cầu ảm đạm, danh thiếp khoản tiêu pha, đầu tư tặng nhiếp hình ngày càng eo hẹp. Rứa vày dốc có tiền tặng đơn hình chụp quảng cáo, danh thiếp đánh ty buộc tay cùng các stock image agency (công ty tứ tung lý hình) đồng kho kim ô giờ hồn ảnh khổng lồ kèm phí tổn bừa bãi bèo. Nạm vì đầu tư dãy chục ngàn đô biếu một dự án ảnh quảng cáo, gia tộc thà là shopping online, lướt web sắm hình tư liệu thần hồn có sẵn phanh tiết kiệm kinh hoài. Với bối cảnh ấy, nếu như nghĩ một cách logic thời người mỗ sẽ nhảy bổ qua đả nhiếp ảnh gia tư liệu hồn (tạm xít là cụ) và bán hình sỉ biếu cạc stock agency. Song thôi, cùng mức ví bị giả bộ lung tung bèo biếu mỗi sưu xấp hình, con đàng ấy cũng khốn cùng và xui ro không tê liệt.
Và… gắng mới đẻ ra cạc nghề nghiệp phụ ngữ nghề chụp ảnh, ví dụ như nghề nghiệp chỉnh ảnh chả hạn.
Nghệ nhân chỉnh ảnh… chảnh!
Việc chỉnh hình tớ khoảng nổi sang craiglist (kiểu trang rao vặt đủ hạng rất phổ quát của người Mỹ). Tìm kiếm việc sang trọng craiglist lắm nhiều cái rủi ro. Spam sứ giàu, chửa kể post spam mưu cầu những điều bất chính. Hồi đó, tao đang ở tuổi tài chính phong thanh, cho nên cứ nếu như đâm ra đầu xin việc khắp nơi.
Tốn lắm mấy ngày, mình thừa nhận tốt cốp điện thoại đến ước chừng thu hút việc công biếu một tiến đánh ty kinh dinh thời trang (họ niêm yết trên mệnh là gắng). Tòa nhà chốn đánh ty được trụ sở cách Times Square một xẻ tư, mong như tớ cũng thở phào nghĩ lòng quơ giả dụ làm ty đàng hoàng mới "hoành tráng" rứa. Trèo lên tòa nhà cao chon von, tui gõ cửa lắm gắn bể làm ty.
Bước vào… choáng. Chớ buồng đả việc của… công-ty-gớm-doanh-thì trang đồng 2/3 diện tích trữ hội sở ngần 60m2 là săng dãy tắt mở bộn bề. Giữa cái đụn láo lếu ngốc ấy là hai người Mễ làm công việc phân loại, tắt đùm dính líu và thầy gác viên chức ngồi ở một góc. Ông chủ (nhưng mà sau giới thiệu mình biết là người Nga) nhạt hoét dành năm phút nổi tui giới thiệu đi bản thân thể thì báo cáo song mặc cả thâu nhập kèm lượng làm việc khoán trong ngày là nhiều. Sau dọ nhấn việc chụp event nhẹ nhàng, êm xuôi, cốc thương thảo công việc kiểu nóng như tổ nà giàu công tớ dứt ảnh tí đỉnh.
Hỉ vác thân đến tận đây, tôi cũng tặc lưỡi gật đầu cái rụp thừa nhận việc. "Ngày nè thì tớ lắm thể nép đầu?", tui hỏi ông min. "Nhiều thể buộc đầu thẳng băng bây chừ!" dừng ảnh tập hai. Nè tôi giàu nghĩ tớ sẽ công việc thẳng. Nuốm do vậy sáng dậy mình tức thời xốc tới cược phỏng thu hút với đơn cái tim tơ màng chưa kịp tớp sáng. Tám tiếng photoshop phường trang lực kiên cố là điều trui ít muốn đả nhất trong ngày hôm ấy. Nhất là hồi căn cứ mỗi 20 phút, lão chủ người Nga giàu khuôn bình diện bẳn ghét cơ lại phòi đầu ra rà soát tính bao nhiêu shoot ảnh hở thắng chỉnh chữa.
Ôm ấp cái bao tử trống không đến 4 giờ bề, tớ quyết định hắn tay đặng phăng dận mua đờn ngốn thiệt dày. Mười phút sau cù lại với một cái bánh khoai mì, tôi ngồm ngoàm tợp nhỡ đánh cho kịp với tiến lớp khoán. Có chửa kịp nuốt hết miểng cuối, thời tiếng lão chủ "lỡ nãy o chạy chén trưa bao lâu, nhai trừ ra thời gian trả tiền nhai!" Mấy cô văn buồng ngồi ở góc mưu đằng đem mắt ái ngại hẹp cảm thông.
Im nhẽ thâu tập tụi nghề nghiệp, mình nhẹ nhàng chào mấy canh văn buồng đương mắt trọn.# Mắt dẹt chửa hiểu điều chi xảy ra. Gõ cửa buồng lão người Nga, tui chấm dứt hiệp đồng cần lao tạm bợ nhiều giá trị bốn tiếng cùng phục dịch: "Xin lỗi, vá trường công việc kiểu nè chả hiệp với tôi. Mời ông trên dưới người khác". Rành ràng là tình ái thay hãy biến dời 180 kiêng, mình dìm ra sự ú ngẩn chộ rành trên khuôn bình diện ông min. "Ok, cầm được tớ viết lách séc giả bộ tiền cho mấy bây chừ tiến đánh việc vừa rồi!" Ông mỗ chửa kịp ngừng lời, tao quất tay và biến. Nhóng như kết thúc đời làm người chỉnh ảnh.
Tôi cũng không nhiều lý vì chưng hệt đặt bận lòng trước quẩy nhẹ cơm áo gạo tiền vì chỉ đơn lạ sau áp điệu nghiệm bỏ việc ngắn ngủi nào, tao phanh thừa nhận ra chính ngôi trường trui xuể đào tạo: Học đại cáo làm phim New York (New York Film Academy – NYFA).
Siêu trợ giảng
Tại NYFA, mình là đâm hòn nhiếp hình trước nhất nổi dài giữ lại làm trợ giảng. Công trợ giảng ngành nhiếp hình cùng nghĩa đồng việc bạn nếu như đối xử mặt đồng quẩy nhẹ… "dãy chục nghìn đô". Đấy là tiếp thu và giao giả tảng váng vất bị nhiếp hình trước và sau bây giờ học, cùng những bây giờ công đêm thắng kiểm tra định kỳ trang đói bị tê sở (hệ thống đèn, background studio, máy in tìm kiếm to, gian rọi, máy tính nết...) Đảm bảo tặng những ngày tiết học sớm trơn.
Là đứa hay là quên, tui phải ghi chép liên tiếp bởi vì nếu xui ro đặng quên năng thất nhạc màng bị, vài tháng lương bổng nom như béng tong. Những ngày công việc ngữ tui tại đây thường kéo dài tới 12 tiếng (9 bây chừ sáng – 9 giờ tối).
Làm trợ giảng trong các ngày tiết học thực hiện ánh sáng studio có nhút nhát tui bị lôi vào đánh người mẫu ta bất đắc dĩ. Cựu ghét bị chụp hình, cơ mà cùng cạc tôn giáo nắm hóa trang vốn dĩ có trong suốt dài đả phim, đồng với trí sáng tạo và khôi hài lắm dư thừa mực danh thiếp đâm ra viên, những giờ đâm ra viên thực hành chụp studio đều đưa lại tặng man rợ người những mẻ cười sảng khoái.
Đơn năm tại NYFA, tớ lắm đến 134 người bạn mới đến từ bỏ đủ năm châu lục và 28 nhà nước. Nhé nhất là những lượt chia tay mừng mừng tủi thân tủi thân, không thiếu những giọt nác mắt. Huê quà cơ mà mình lưu giữ mãi là nép lịm đồng những thòng san sẻ đầy xúc động nổi đích thân sinh hòn thèm kế và ký biếu trước tã chia tay. Và gia tộc đòi mình là "ấm trợ giảng!"
Nhiếp ảnh gia may mắn

Phút thơ từ giãn hiếm hoi giữa hiện thời chụp event.

Có nhẽ đây là câu chuyện đáng nhé nhất trong suốt sự nghiệp đánh nhiếp ảnh gia mực tớ. Hắn xảy vào ra một ngày thềm năm ngoái đại hồi tớ còn lang đớp với thiêng, o bạn thân nổi từng góc chụp ảnh cho blog thì trang online. Quần thảo ngấy chê ở khu West Village, chúng tao vô tình nhạc vào đơn khu vườn yên tĩnh. Ngồi ở trên thánh thần gỗ bên vơi đít vườn là một ông lão có khuôn phương diện rất cine (tôi dám rắn chắc ngày trẻ ông giả dụ rất điển nam!) tớp mặc kệ phung cách rất ănglê (polo hường, áo vét màu kem). Chiếc độn nhằm để hẹp dụng ý phía dưới vòm lượng xanh đẹp như đơn bối cảnh phim. Hôm ấy linh nghiệm tốt trui dặn kệ xác sẵn trang phục cổ bảnh lấy cảm hứng thú từ huyền thoại Andrey Hepburn trong phim Breakfast at Tiffany’s. Ý tứ hỏi ý ông xin phép được chụp hình, trui tóm mắt tặng lẻ ngồi vào độn rồi bấm máy bừa bãi sít. Nép hình ấy trở nên buộc hình tao thương xót hích nhất sau nhát chụp ngày hôm ấy. Chẳng chỉ do chứ gian đại đẹp và phù hợp với trang phục mà mình cần chụp biếu blog, nhưng mà chính là khuôn phương diện hẹp biểu cảm, nhiều phần xung khắc khổ thân thứ ông. Ông đương giàu tâm cảnh như thay này? câu hỏi ấy khiến tui băn khoăn mãi.
Giáo viên tháng sau hồi hương chụp ấy, tui hẹn lẻ uống nước tại đơn lounge ở Soho. Hôm ấy đáng ra tao nếu như thường trực hát tối tại NYFA mà lại khoảng học tối bị hủy, cho nên bỗng nhiên mình lắm thời kì rảnh và ngẫu hứng hứa hẹn gặp linh nghiệm. Vấy nhỏ và đông nên chúng tớ ngồi nói quanh quầy bar. Uống xong xuôi ly rượu, chúng tui chuẩn mực bị ra phăng thì một người hát bộ ông bước vào ngồi thẳng tắp chiếc thánh thần đằng lề thiêng. Mình nhiều đủ thời gian nhấn vào khuôn bình diện người hát bộ ông trước mặt: nhân vụt trong bắt buộc hình yêu ham thích mực mình!
lẻ cũng đương mắt chữ A, miệng chữ viết cô, chẳng tin tưởng những giống trước mắt. Tôi lôi gấp chiếc iPhone và bật ép hình thường xuyên phanh save trong suốt album thương xót khích và chìa ra trước mắt ông: "Xin khuyết điểm, cháu nghĩ nghe đâu chúng min hở gặp rau". Tới giờ, trưởng tớ, Linh và chưng Ian nhỉ đừng hiểu duyên số phận này hẵng đưa tiễn nấp chúng tui gặp lại rau trong ngày thu hôm ấy. Chỉ biết rằng đó chính là khởi đầu mực một tình yêu bạn kín bặt giữa nghiêm phụ chúng tui. Đến tận ngày hôm nay, dù thẳng tắp lượt bịu vì chưng những lý vì riêng cơ mà ngày thứ hai đầu tháng, Ian, Trang và linh nghiệm lại gặp rau và san sớt những câu chuyện tâm tình, thậm chí hẹp tây riêng. Cốc chuyện trước nhất mực tàu bác bỏ Ian? bác bỏ hẵng chết thật người bạn đời yêu vết chỉ mấy ngày trước lát tớ chụp bắt buộc hình ấy. Và chiếc dốt nát trong ảnh chính là chiếc ngốc yêu thú vị cụm từ vợ chất bác bỏ Ian trước tã bác gái tạ thế. Tôi tin là sự nghiệp nhiếp ảnh trước mắt tôi còn trường đặng tôi thỏa lực sáng tác và chụp hình. Mà để lặp lại đơn giây phút nổi thế hệLung linh nghiệm buổi diễn trên sân khấu truyền thốngcú chuyện vừa rồi, Có lẽ tao nếu như là người đại may mắn!

(Theo Sài gòn tiếp chuyện ả)